Khởi đầu Thánh Lễ, khi đọc
kinh cáo mình, chúng ta đấm ngực 3 lần và thú nhận: lỗi tại tôi, lỗi tại tôi,
lỗi tại tôi mọi đàng! Tâm tình thật sâu sắc, thật khiêm tốn, thật chân thành.
Nhưng không ít lần sau Thánh Lễ, khi trở về thực tế cuộc sống hằng ngày, thì
tâm tình khiêm tốn nhìn nhận lỗi lầm của mình “cuốn theo chiều gió”, nên chúng
ta dễ dàng thú nhận: Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại… anh mọi đàng. Hoặc như
người chồng nói với vợ mình: Lỗi tại tôi nhưng lôi thôi tại bà! Khi ta đã không
chấp nhận sai lỗi của mình thì ta cũng chẳng thể chấp nhận lỗi lầm của tha
nhân, nên thay vì sửa lỗi thì “sửa lưng”, thậm chí còn phê bình chỉ trích, bêu
xấu… người khác.
Nhân vô thập toàn. Đã là
người thì ai ai cũng có lỗi lầm, nên sửa lỗi là việc thường tình và cần thiết.
Được người khác sửa lỗi cho mình phải là niềm hạnh phúc lớn. Còn sửa lỗi tha
nhân phải là một bổn phận không thể không thi hành. Nhưng điều căn bản nhất,
quan trong nhất trong việc sửa lỗi chính là tình yêu thương chân thành. Trong
bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, Chúa Giêsu dạy chúng ta phương thế tuyệt vời
trong việc sửa lỗi trong cộng đoàn. Hay nói cách khác, Chúa Giêsu dạy chúng ta
nghệ thuật ăn nói, đặc biệt trong tình huống phải sửa lỗi cho nhau.
Trước hết Chúa dạy ta phải
biết “nghệ thuật nói với”:
- Để nói với tha nhân, Chúa
dạy ta phải nói lời xây dựng. Lời dạy thật rõ ràng: “nếu anh em ngươi lỗi phạm,
hãy đi sửa dạy nó”. Sửa dạy chứ không lên án, xây dựng chứ không loại trừ. Điều
này đòi phải có lòng yêu thương và coi mọi người là anh chị em thân thiết của
mình.
- Để nói với tha nhân, Chúa
cũng dạy ta phải nói lời tế nhị. Khi góp ý với ai đó thì cần phải kín đáo
“riêng ngươi và nó thôi”, bởi nếu không khéo thì chuyện bé sẽ xé ra to. Điều
này cần sự tôn trọng, và tin tưởng lẫn nhau. Tôn trọng cái tốt vẫn luôn có và
luôn còn nơi mỗi người. Tin tưởng rằng bất kỳ ai, dù có lỗi lầm đến đâu đi
chăng nữa, vẫn có khả năng hoán cải nên tốt hơn.
- Để nói với tha nhân, Chúa
còn dạy ta phải nói lời đối thoại. Chỉ nói khi có “riêng ngươi và nó thôi” còn
có nghĩa là biết trao đổi, biết đối thoại với nhau. Điều này cần có thái độ
kiên nhẫn và biết sẵn sàng lắng nghe, biết chấp nhận khác biệt của nhau.
Kế đến, Chúa cũng dạy ta
phải biết “nghệ thuật nói cùng”:
- Khi nói cùng nhau tức là
hiệp thông với nhau trong tình huynh đệ. Hiệp thông luôn là một lời mời gọi
trong Giáo Hội, là dấu chỉ của Nước Trời. Càng hiệp thông với nhau, chúng ta
gắn bó với Chúa và Giáo Hội.
- Khi nói cùng nhau tức là cảm
thông, là thấu hiểu cõi lòng của nhau. Và chỉ khi cảm thông và thấu hiểu nhau,
ta mới có thể thay đổi quan điểm, thay đổi con người… để hướng đến điều hoàn
thiện.
- Khi nói cùng nhau trong
Chúa tức là cùng nhau cầu nguyện. Chúa Giêsu đã hứa: “Thầy bảo thật các con,
nếu hai người trong các con, ở dưới đất mà hiệp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì
Cha Thầy, Đấng ngự trên Trời sẽ ban cho họ điều đó”.
Như vậy, Lời Chúa dạy hôm
nay thật thiết thực với cuộc sống của mỗi người chúng ta. Lời Chúa mời gọi tất
cả chúng ta biết hoán cải, biết đổi mới trong cung cách nói năng hằng ngày, để
việc sửa lỗi huynh đệ đem lại nhiều ích lợi cho cộng đoàn:
- Nếu xưa chúng ta thường
nói lời chỉ trích, thì nay Chúa mời chúng ta hãy nói lời xây dựng.
- Nếu xưa chúng ta thích nói
lời gắt gỏng, thì nay Chúa mời chúng ta hãy nói lời tế nhị.
- Nếu xưa chúng ta chỉ muốn
nói lời ra lệnh, thì nay Chúa mời chúng ta hãy nói lời đối thoại.
- Và nếu ngày xưa chúng ta
thường sống khép kín, thì hôm nay Chúa mời chúng ta hãy mở rộng tâm hồn để có
thể cùng nhau dâng lên Chúa những lời nguyện cầu.
Xin Chúa Giêsu Kitô ở cùng chúng ta, ở giữa chúng ta và ở trong mỗi
người chúng ta, để mỗi lời chúng ta thốt ra đều là lời yêu thương như Lời Tình
Yêu mà Chúa Ba Ngôi đã ưu ái gởi đến mọi người. Amen.